Gần Phật mà thực xa Phật, thấy Phật mà thực không thấy Phật

Chúng sanh hằng ngày chăm chỉ đọc kinh Phật là điều tốt đẹp. Những tưởng chỉ cần đọc Kinh là đã hướng tới Phật, thấy Phật, có Phật kề bên, mà không biết rằng còn phải hành theo Pháp của Phật nữa.

Xa Phật và thấy Phật

Gần Phật và xa Phật, thấy Phật và không thấy Phật tưởng dễ mà thực không dễ biết chút nào.

Bài kinh: Gần Phật Và Xa Phật

Hàng ngàn năm trước, tại trang nghiêm tịnh xá Kỳ Hoàn ở Xá-vệ, đức Phật dạy dỗ chúng sinh trên trái đất này. Trong cùng khoảnh khắc ấy, hai tân học Tỳ-kheo ở thành La-duyệt-kỳ, bất chấp khoảng cách và thách thức, quyết định lên đường tìm gặp Thế Tôn tại Xá-vệ.

Con đường giữa hai nước thê lương, vắng lạnh không có dân cư, hơn nữa, đang trong mùa hạn hán khiến mọi dòng sông cạn kiệt. Đi qua đất rừng xa xôi, cả hai Tỳ-kheo đều mệt mỏi, nóng bức và khát khan.

Bỗng nhiên, họ phát hiện một vũng nước nhỏ còn sót lại giữa lòng suối khô cằn, nhưng nước chứa đầy côn trùng nhỏ. Họ nhau nhịn, thảo luận về việc có nên uống nước ấy không:

Đã đi xa như vậy với mong muốn được gặp Thế Tôn, chúng ta lại có nguy cơ phải chết ở đây.

Một vị đưa ra đề xuất: Chúng ta nên uống nước để duy trì sự sống và tiếp tục cuộc hành trình của mình tới gặp Phật. Việc chúng ta có uống nước chứa côn trùng hay không chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Người kia đáp lại: Thế Tôn luôn đặt lòng từ bi và sự sống của mọi loài sinh vật lên hàng đầu. Nếu chúng ta giết chết những sinh vật nhỏ bé để duy trì sự sống, thì có gặp Phật thế nào cũng không thể rửa sạch tội lỗi. Tôi sẽ giữ nguyên giới pháp, dù có phải chết đi chăng nữa!

Với sự không đồng lòng, một vị quyết định uống nước để tiếp tục hành trình, trong khi người kia từ chối và cuối cùng qua đời vì không thể chịu đựng cái khát. Linh hồn của vị Tỳ-kheo này sau đó được tái sinh tại cung trời Đao Lợi thứ hai.

Vị trời mới nhìn lại cuộc đời mình và suy ngẫm: Ta nhờ quyết tâm trì giới không phạm nên nay mới được sinh lên cõi trời này, quả thật phước báo không xa xôi!

Như vậy, vị trời đã mang hương hoa đến nơi đức Phật, tôn vinh và thờ lễ Ngài, rồi đứng qua một bên.

Cuối cùng, Tỳ-kheo đã uống nước cũng đến nơi đức Phật an trú sau một hành trình dài đầy gian khổ. Ông ta cúi đầu tạ lễ và rơi nước mắt khi nói:

Thưa Thế Tôn, con đã đi cùng một người bạn nhưng rất đáng tiếc là ông ấy đã mất ở giữa chặng đường. Con rất tiếc vì ông ấy không thể gặp được Thế Tôn.

Đức Phật tĩnh lặng, rồi nói: Ta đã biết rõ.

Ngài chỉ vào vị trời đang đứng bên cạnh và nói: Vị trời này chính là bạn của ông! Nhờ giữ trọn giới pháp mà anh ấy đã được sinh thiên, và thậm chí còn gặp ta trước ông.

Đức Thế Tôn sau đó hé miệng nói:

“Dù ông có thể nhìn thấy Thân Ta nhưng nếu không tuân thủ giới pháp của Ta, thì thật sự ông chưa thấy Ta. Còn người cách xa ta nghìn dặm mà gìn giữ giới Pháp của Ta, thì người ấy thực sự đang ở ngay trước mặt Ta”.

Cuối cùng, Đức Thế Tôn truyền dạy:

Người đa văn học rộng
Lại nghiêm trì giới luật
Hai đời đều được khen
Và thành tựu sở nguyện.
Kẻ ít học, kém nghe
Không nghiêm giữ giới luật
Hai đời đều đau khổ
Sở nguyện cũng mất tiêu.
Phàm tu học có hai:
Thường thân cận nghe dạy
Hiểu sâu chắc nghĩa lý
Nguy khốn chẳng đổi thay.

Tỳ-kheo nghe kệ xong, suy ngẫm về những gì mình đã làm và cảm thấy xấu hổ. Ông ta tạ lễ Thế Tôn và xin lỗi. Vị trời nghe kệ vui mừng, chứng được Pháp nhãn. Mọi người đều hoan hỷ và tôn kính.