Ôsin mẹ: con ơi có hiểu?

Đây là một bức thư của người mẹ gửi con trai, khi bà đã trải qua những ngày tháng làm “ôsin mẹ” khi từ quê lên nhà con trai ở thành phố bồng bế cháu. Chắc hẳn, ai trong chúng ta cũng đã có lúc rơi vào hoàn cảnh này. Bất kể với vai trò là mẹ hay là con, hãy một lần suy ngẫm.

Ô sin mẹ: bức thư mẹ gửi con trai đẫm nước mắt

Tình yêu mẹ dành cho con cái và cháu ngoại là vô hạn, và mẹ luôn mong muốn được ở bên cạnh các con trong những năm tháng cuối đời. Tuy nhiên, điều mẹ không mong muốn là trở thành một người giúp việc không được chọn lựa.

Ngày mẹ chuyển đến sống cùng các con bắt đầu khi con dâu mang bầu. Con dâu khó chịu vì triệu chứng thai kỳ, nên các con đã mời mẹ đến để chăm sóc. Mẹ rất hạnh phúc vì điều này. Mẹ đã dành cả cuộc đời mình để chăm sóc các con, nên việc giúp đỡ trong những việc nhỏ nhặt khi mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu, không phải là một gánh nặng.

Tuy nhiên, từ đó mẹ bắt đầu cảm thấy khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới…

Con dâu không thể ăn do ốm nghén, mẹ lo lắng vì sợ ảnh hưởng đến cháu, nên đã cố gắng đổi món ăn. Mẹ nấu năm bữa mỗi ngày, dành hầu hết thời gian để mua sắm và nấu nướng, hy vọng con dâu ăn nhiều để cả mẹ và con đều khỏe mạnh.

Mẹ là người thu dọn sau khi ăn, là người gom nhặt, giặt và phơi quần áo mà các con thay ra. Các con tự nhiên về phòng ngủ sau khi ăn, chỉ mình mẹ cô đơn thu dọn như một nhiệm vụ tự nhiên.

Những món ăn không vừa ý, các con chỉ trích mà không nhìn thấy tình yêu mẹ đã đặt vào đó. Khi nhà cửa bẩn thì mẹ là người đầu tiên cảm thấy khó chịu. Các con đã quen với việc nhà bẩn hay đã quen với việc có mẹ ở bên?

Lịch trình hàng ngày của các con cũng phải được mẹ theo dõi và nhắc nhở. Nếu mẹ nhắc nhiều lần vì thấy các con không thực hiện, các con lại tức giận. Nếu mẹ “quên” không nhắc, thì các con lại “nhắc nhở” mẹ.

Khi cháu ra đời, cả nhà đềuvui mừng và hạnh phúc biết bao. Mẹ đã thắp nén hương để tưởng nhớ cha, với những giọt nước mắt chứa đầy cảm xúc. Cháu chào đời, các con đã trở thành một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ cảm thấy một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ khỏi vai mình.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó…

Khi cháu chào đời, mẹ đã được các con “dạy” cách pha sữa vào ban đêm, “dạy” cách cho trẻ bú bình, “dạy” cách sử dụng máy hâm sữa, thậm chí mẹ còn được dạy cách sử dụng máy hút sữa mà mẹ chưa biết dùng để làm gì… Cách chăm sóc trẻ nhỏ, mẹ dường như phải học lại từ đầu. Những gì mẹ làm đều không được các con đánh giá cao, bởi vì theo các con, những cách làm đó đã lỗi thời, đã cổ hủ.

Bên cạnh đó, mẹ vẫn phải duy trì cuộc sống gia đình như thường lệ, khi con dâu ăn một khẩu phần riêng, còn mẹ và con trai ăn một khẩu phần riêng. Để cháu có sữa bú, mẹ mua thịt heo, mua đu đủ… để nấu cho con dâu ăn. Mẹ phải đau đầu để thay đổi món ăn, thay đổi cách nấu. Mẹ làm tất cả với tình yêu thương, nhưng thực sự, nhiều lúc mẹ cảm thấy mệt mỏi…

Khi cháu lớn hơn, mẹ cảm thấy mình trở thành một người giúp việc thực sự. Các con đi làm, mẹ ở nhà chơi với cháu. Các con về, các con chơi với cháu thì mẹ lại phải lo lắng về việc nấu nướng. Các con có thể thoải mái đi du lịch vì ở nhà đã có mẹ trông cháu.

Trong cuộc sống hàng ngày, các con đi làm từ 6 giờ sáng đến 5 giờ chiều mới về, một mình mẹ phải lo lắng về việc chuẩn bị sữa, cháo, cơm nát… rồi xay, rồi giã, rồi nghiền. Việc thay tã, giặt đồ, dỗ ngủ, an ủi… và hàng loạt những công việc khác không thể đếm hết, mẹ đều phải tự mình đảm đương.

Mẹ biết rằng, trong lòng các con, mẹ vẫn là người mẹ yêu thương của ngày xưa, người mẹ đã chăm sóc các con suốt hàng chục năm qua. Nhưng các con à, tất cả những việc mà các con coi là “đương nhiên” đều đòi hỏi mẹ phải cố gắng hết sức. Hãy dành một chút thời gian để nhìn lại, để nhận ra rằng mẹ không phải là một người giúp việc. Mẹ là mẹ, và mẹ xứng đáng được tôn trọng và yêu thương.